Từ trước đến giờ khi có Tiểu Tịnh Trần ở bên, Bạch Hi Cảnh luôn ngủ rất sâu. Mặc dù không đến mức sét đánh cũng không tỉnh dậy nhưng anh cũng tuyệt đối thả lỏng đến mức ở trong trạng thái hoàn hảo. Cho nên, ngay khi Tiểu Tịnh Trần thức dậy đi tiểu đêm anh thật sự hoàn toàn không hay biết gì. Nhưng khi đang say giấc nồng lật người một cái lại thấy vòng tay của mình trống rỗng như thiếu thứ gì đó. Anh liền giật mình, anh bật ngồi dậy, ngơ ngác trong hai giây mới nghe thấy tiếng bước chân lảo đảo, lạch bạch quen thuộc vang lên phía ngoài lều của mình.
Bạch Hi Cảnh tất nhiên có thể nhận ra tiếng bước chân của Tiểu Tịnh Trần. Chỉ cần em gái này không xảy ra chuyện gì thì tất cả mọi thứ liền yên bình tốt đẹp. Vậy là, Bạch Hi Cảnh dứt khoát ngả đầu nằm thẳng xuống gối của mình. Thế nhưng, anh cũng không thật sự ngủ mà chỉ nhắm mặt lại nghỉ ngơi trong chốc lát, đợi chiếc gối ôm mang thương hiệu con gái yêu quay trở lại.