Sau khi làm An Kỳ choáng váng, Tiểu Tịnh Trần tự mình quyết định đi đến bên bờ suối rửa mặt.
Làn sương mỏng buổi sớm quấn quanh đầu mũi khiến tâm trạng con người ta trở nên ôn hoà và bình thản hơn. Nước suối lành lạnh bao phủ lấy bàn tay bé nhỏ. Tiểu Tịnh Trần dường như có ảo giác như mình đã trở về chùa Bồ Đề, vào mỗi buổi sáng sớm bé đều rửa mặt bên con sông nhỏ ở lưng chừng núi như vậy, sau đó xách hai thùng nước nặng lên chạy như điên trở về. Khi các sư điệt hoặc sư huynh cùng xách nước sượt qua bên người bé, ai nấy đều tặng nhau một nụ cười chân thành.
Vài con chim nhỏ líu ríu bay xuống đậu trên những hòn đá nhỏ nhô lên khỏi mặt nước, mỏ chim sắc nhọn mổ thức ăn trên làn nước trong...
An Kỳ nghẹn họng nhìn trân trân, ánh mắt đờ đẫn, chim không phải đều uống những giọt sương đọng trên lá cây hay sao? Tại sao đến cả những con chim nhỏ trong khu du lịch cũng khác thường như vậy?