Tiểu Ái ở trong lều phía sau thấy cha mẹ đang nắm tay cũng vội vã bò ra khỏi lều. Một bàn tay nhỏ nắm lấy tay Tô Tô, một bàn tay nhỏ khác nắm lấy tay Diệp Dục. Diệp Dục lập tức phối hợp với Tiểu Ái, bỏ trứng trong tay ra cầm lấy tay Tiểu Ái. Ba người nắm tay nhau thành một vòng tròn. Tiểu Ái cảm thấy thật thú vị, nắm tay cha mẹ nhảy nhót, ha ha ha, cười giống như một cô ngốc vậy.
Có thể trẻ con chính là như vậy, mặc kệ hoàn cảnh tồi tệ ra sao, mặc kệ lòng người đen tối như thế nào, mặc kệ long trời lở đất hay tận thế, thế giới của bé chỉ có cha mẹ. Nhà của bé chính cả thế giới, chỉ cần có cha mẹ ở bên, dù không có giường lớn ấm áp, không có nhiều thức ăn phong phú, không có đồ chơi để chơi, tất cả đều không quan trọng. Quan trọng là bé có cha mẹ, bé chính là người hạnh phúc nhất trên đời.
"Được rồi, không nhảy nữa, mau vào trong lều đi, con còn chưa mặc quần áo đâu."