Tô Tô yên lặng cọ lưng vào thân cây rồi từ từ đứng lên, xắn tay áo rồi lạnh nhạt nói:
"Đàng hoàng như ăn cơm ấy hả? Cho mấy người hả? Ban đầu tôi không muốn giết người, giờ các người có sống xem ra cũng không được bao lâu đâu, sớm muộn gì cũng tự mình hại mình vì ngu dốt thôi. Chi bằng để tôi giết nhanh gọn."
Thật ra khi nói lời này, Tô Tô cảm thấy hơi chán chường. Cô cảm thấy thần kinh mình không bình thường, mở miệng cũng không bình thường. Trước kia, cô sẽ không nhiều lời với đám tép riu này.
"Dừng tay! Cô… cô biết chúng tôi là ai không?"
Cuối cùng cũng có một tên dị năng giả cấp hai cảm thấy Tô Tô có gì đó không bình thường. Nói thật giờ ở đâu cũng có phụ nữ gặp khó khăn. Chỉ cần liếc nhìn là thấy một cô gái nào đó. Những kiểu đó rất dễ đối phó, nửa cái bánh bao là giờ có thể dỗ dành người ta quỳ xuống há miệng phục vụ bọn họ rồi, nhưng dù gặp bao nhiêu đàn bà họ cũng chưa từng thấy ai ăn mặc nhẹ nhàng thế này.