Diệp Dục ngồi bên chân Tô Tô, quay lưng về phía cô cười ngơ ngẩn, "Giận gì mà giận. Tiểu Ái sốt là vì anh không có ở đây, không chăm sóc tốt cho hai mẹ con. Em chăm con làm gì có thời gian còn phải lo nghĩ cho anh. Giờ anh chỉ mong Tiểu Ái chóng hạ sốt, em bình tĩnh lại là anh yên lòng. Tổn thương gì chứ, đàn ông sao có thể không bị thương? Chuyện nhỏ nhặt, không cần để ý."
Tô Tô liếc nhìn gáy Diệp Dục, bôi cồn I ốt lên vết thương dài nhất của anh rồi kiếm vải băng quấn một vòng qua lưng và ngực. Khi tay cô đưa qua ngực anh, Diệp Dục nắm lấy bàn tay ấy theo thói quen.
Tô Tô sửng sốt rồi thuận thế ngả đầu lên vai Diệp Dục, suy nghĩ một chút và khẽ nói, "Đôi khi em sẽ không giống như em bây giờ. Anh đừng để bụng. Tiểu Ái không sao là được. Thỉnh thoảng em cũng điên điên, đừng sợ nhé.
"Không sợ."