Mới tám giờ sáng nhưng Thiên Sinh lại thức giấc vì đói. Thằng bé tầm này chỉ ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, mỗi lần ăn chục ml sữa bột, ngủ được một tiếng lại ăn. Nó khóc một cái là Xấu Xí trông đêm lập tức cuống quýt bế ra cho mẹ Tô.
Mẹ Tô chăm sóc Thiên Sinh thành ra đêm ngủ không ngon. Bà nheo mắt, vừa dỗ dành Thiên Sinh vừa hâm ấm sữa bột cho Thiên Sinh. Thiên Tứ cũng bị tiếng khóc Thiên Sinh làm thức giấc, lật người đè lên Tiểu Ái, cả Tiểu Ái cũng thức giấc.
Cha Tô bế Thiên Tứ, vừa định đưa tay còn lại ôm Tiểu Ái thì Tiểu Ái lăn xuống giường, tự mặc áo len tím rồi chạy chân trần trên mặt đất. Trạc Thế Giai đúng lúc này mở cửa, Tiểu Ái chạy ra ngoài.
"Tiểu Ái! Quay lại!"
Cha Tô bế Thiên Tứ đang lầm rầm, đuổi theo Tiểu Ái. Tiểu Ái nhìn lại hớn hở kêu, chân trần bước trên tuyết, ôm ngực chạy vào phòng mẹ mình:
"Mẹ ơi, mẹ ơi, mặc đồ, muốn mẹ mặc đồ!"
"À, con muốn mặc quần áo!"