Tô Tô nhíu mày, nghe Phương Thúc Ế biện bạch, không lên tiếng ngắt lời, cũng không bày tỏ thái độ cụ thể, nói mình bằng lòng tiếp nhận đám người thường kia. Cô đang suy nghĩ, thật ra cô nhận hết bốn trăm người này, cho họ chịu khổ ở thị trấn nhộng cũng không vấn đề gì. Dù sao thị trấn nhộng cũng thiếu người trồng rau nuôi gà. Vấn đề là trong bốn trăm nghìn người này có bao nhiêu người lười làm tinh ăn đây? Có bao nhiêu người chỉ sống cho qua ngày đoạn tháng?
Có khả năng nhiều kẻ sau mạt thế vẫn được Xuân Chính Tông bảo vệ, có thể bọn họ còn chưa từng ra khỏi cổng Xuân thành. Nếu để những người như vậy đến thị trấn nhộng, sẽ chỉ suốt ngày oán thán, Tô Tô không muốn ôm đồm nhiều việc như vậy.
Nếu như Xuân thành thực sự lâm vào tình trạng không thể sơ tán không được, nếu như thực sự bắt thị trấn nhộng phải nhận một lượng người, Tô Tô nghĩ trước tiên sẽ dẫn theo vợ chồng Xuân Lai, đám lính của Xuân Hữu Nguyệt, nhóm dị năng giả và những người bình thường có ham muốn sống.