Tô Tô không coi trọng mặt này nên cha mẹ Tô đành phải lo liệu hết. Sáng sớm, bọn họ lên máy bay của Bạch Hằng để chuẩn bị sinh nhật cho Tiểu Ái.
Tô Tô nhún vai cười hề hề với mẹ mình, không biết nói gì cho phải. Thật ra không phải cô không coi trọng Tiểu Ái, mà điều cô coi trọng khác với điều cha mẹ cô muốn. Cô quan tâm đến sự trưởng thành của Tiểu Ái, còn cha mẹ cô lại muốn cưng chiều con bé. Không thể nói là ai tốt hơn, trẻ con cần được trưởng thành với đầy đủ điều kiện thì mới khỏe mạnh toàn diện.
Vì thế, Tô Tô cũng không tranh luận với cha mẹ mình, lắng nghe mẹ mình giáo huấn rồi chủ động đi giúp đỡ cha Tô. Diệp Dục về phòng mặc đồ rồi quay lại sân giúp cha Tô dỡ hành lý.
"Cha, cha mẹ đi thế này mạo hiểm quá. Bên ngoài có chim biến dị, sau đừng có ra ngoài."
Bạch Hằng cầm thùng gỗ đến đúng lúc nghe thấy chuyện chim biến dị. Trong khoảng thời gian này, Tô Tô ngày nào cũng nhắc cho anh nghe đến độ tai anh ù đặc rồi. Anh buồn cười: