Thực ra, mạt thế đến làm gì có ngành nghề nào may mắn thoát khỏi khó khăn?
Mọi người đều là người, đều yêu mến công việc của mình, đều nhiệt tình muốn cống hiến cho xã hội, tại sao mạt thế đến phải ưu ái một người nào đó? Hoặc nên từ bi với một ngành nghề nào đó?
Vợ Xuân Lai ngồi trên đệm, nhìn Nựu Nựu đang nằm, gật đầu thêm vào: "Đúng thế, đúng thế, ở thời buổi này, chẳng ai trong chúng ta có thể oán trách cái gì. Như tôi trước đây là giáo viên, nhưng giờ ai còn đọc sách học chữ nữa? Chồng tôi nói là họ hàng xa của nhà họ Xuân, nhưng trước mạt thế lúc nào cũng bị gạt đi, khắp nơi còn đấu đá, sống rất chật vật. Cứ tưởng mạt thế tìm được công việc tốt hơn… nhưng còn chưa ức hiếp ai đã bị người khác ức hiếp rồi. Cứ tưởng thân thiết bắt quan hệ được với Xuân Thập Tam, ai dè chưa thân thiết được, còn bị..."
Bị bắt cóc!