Sau một lúc, Diệp Dục bê bát cháo vừa nấu xong lên bàn. Tô Tô đặt Tiểu Ái vào ghế ăn. Vốn Tô Tô định đút cháo cho Tiểu Ái thì Diệp Dục lại cầm bát cháo nhất định không đặt xuống, tự lấy thìa xúc cháo, thổi cho nguội rồi học hành vi của Tô Tô, bắt đầu dỗ dành Tiểu Ái ăn cháo.
Được rồi, Tô Tô cảm thấy Diệp Dục như thế càng tốt. Hiếm khi nào cô được một ngày không phải cho con ăn, coi như được tự do.
Tô Tô múc một bát cháo ra khỏi nồi tử sa, ngồi trước mặt hai cha con, vừa ăn cháo Diệp Dục nấu vừa nhìn hai người.
"Ồ, ăn cũng được đấy. Cháo sánh lại trong."
Tô Tô sáng mắt lên khen thưởng Diệp Dục. Hình như Tiểu Ái cũng thích ăn cháo Diệp Dục nấu, chỉ một thoáng đã ăn hết nửa bát. Con bé ăn nhanh hơn lúc Tô Tô cho ăn bữa phụ rất nhiều, còn ăn nhiều và sạch sẽ.
Đúng lúc này, cửa dưới nhà lại có tiếng gõ. Diệp Dục mặc áo ba lỗ quân đội, cơ bắp tay căng lên, đang định đặt bát xuống mở cửa thì Tô Tô cũng đặt thìa xuống, vội vàng cản lại: