"Vậy thì có sao chứ? Thức tỉnh dị năng cũng không phải chuyện gì mới mẻ."
Tô Tô không nghĩ mẹ Tô nói thế là đúng. Chính xác hơn lúc bắt đầu mạt thế, trong số những người sống sót thì chỉ có chưa đến 1% là dị năng giả thức tỉnh dị năng, mà 1% này tiến hóa do hoàn cảnh. Nhưng 10 năm sau, căn cứ Thanh Long ra sức nghiên cứu về tiến hóa dị năng của con người, đưa ra một loại vắc xin mạt thế.
Mỗi đứa trẻ sáu tháng tuổi ở căn cứ Thanh Long đều sẽ được giới thiệu tiêm loại vắc xin này. Những đứa trẻ được tiêm loại vắc xin mạt thế, sẽ có 80% tỷ lệ tiến hóa thành dị năng giả, tất nhiên cũng sẽ có 20% tỷ lệ tiến hóa thất bại sau đó bị truyền nhiễm hóa thành zombie.
Tỷ lệ 80% lớn hơn nhiều so với 1% tiến hóa tự nhiên, chỉ có điều khác nhau ở chỗ cha mẹ đứa trẻ có đồng ý đánh cược đứa trẻ vào 20% còn lại kia không. Khi ấy, hầu hết những bậc cha mẹ bình thường đều đồng ý bởi vì căn cứ Thanh Long đưa ra một chính sách phúc lợi. Chỉ cần đứa trẻ tiến hóa thành dị năng giả thì căn cứ Thanh Long sẽ phụ trách nuôi dưỡng, dạy dỗ, đồng thời còn phát cho cha mẹ chúng mỗi tháng một bao gạo và 7,5kg rau.
Chính sách phúc lợi này rất hấp dẫn, chí ít là đối với những người bình thường sau khi mạt thế xảy ra, đãi ngộ phù hợp với điều kiện bấy giờ. Nghe nói khi ấy, những người đàn ông bình thường không dám sinh con đã tranh nhau đi tìm phụ nữ để sinh con, mục tiêu chính là đánh cược 80% kia.
Thực tế, từ tình hình nhìn chung thì đây chỉ là một cách để kiểm soát dị năng giả. Những dị năng giả đời đầu vẫn còn sống sót sau mười năm mạt thế phần lớn đều lên đến cấp bốn, thậm chí cấp năm. Năng lực càng lớn, càng không muốn bị trói buộc, những người cầm quyền muốn kiểm soát dị năng giả bèn nghĩ ra cách này, quản lý từ khi còn nhỏ.
Cái gì gọi là "chịu trách nhiệm nuôi dưỡng, dạy dỗ"? Chẳng qua chỉ là quản lý và học tập tập trung, truyền bá tư tưởng "căn cứ Thanh Long là nhà ta, chúng ta đều yêu căn cứ","Thủ lĩnh căn cứ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.". Cuối cùng dự án này có thành công hay không Tô Tô cũng không biết, bởi vì mạt thế năm thứ mười hai cô đã chết rồi. Dù sao thì năm cô chết, nghe nói ba căn cứ lớn Bạch Hổ, Huyền Vũ, Chu Tước đều bắt chước căn cứ Thanh Long, tạo thành một đội quân dị năng giả từ nhỏ.
Cho nên một nhà ba người đều là dị năng giả trong mắt người khác khác là hiếm có, nhưng đối với Tô Tô thì chẳng có gì lạ. Dị năng giả sinh con phần lớn có khả năng là dị năng giả, đây cũng gọi là di truyền! Nếu hai dị năng giả có dị năng cùng hệ, thì đứa trẻ sinh ra sau này cũng thức tỉnh dị năng cùng hệ, và đồng thời sẽ thức tỉnh dị năng từ rất sớm, có khi mới sinh đến ngày thứ hai đã có dị năng rồi.
Ví dụ: hai dị năng giả hệ thủy, tỷ lệ mang thai rất lớn, đứa trẻ sinh ra cũng có khả năng lớn là dị năng giả hệ thủy, mà hơn nữa còn là dị năng giả từ khi lọt lòng.
Nhưng nếu là loại dị năng tương khắc thì sẽ khá khó có con, đứa trẻ sinh ra cũng dễ bị chết yểu. Tuy nhiên, những đứa trẻ có thể sống sót lại còn thức tỉnh dị năng thì năng lực rất kinh khủng.
Có một nghiên cứu cho thấy, những cặp cha mẹ có dị năng tương khắc nhau thì chỉ có 10% tỷ lệ mang thai thành công, những đứa trẻ có thể sống sót chỉ có 5%. Những đứa trẻ trong 5% ấy, có thể sống tiếp và thức tỉnh dị năng, nhưng thời gian chúng thức tỉnh dị năng rất muộn. Có người vài năm, có người mười mấy, hai mấy năm mới thức tỉnh. Dị năng thức tỉnh cũng vô cùng kì quặc, không nhất định là phải thuộc hệ của cha hay mẹ, nhưng 100% đều có năng lực mạnh mẽ đến đáng sợ.
Đương nhiên là những nghiên cứu này cụ thể có thật hay không thì vẫn cần phải có thời gian kiểm chứng,
Nghĩ đến đây, Tô Tô chợt nhớ đến Diệp Dục. Đã lâu rồi cô chưa nhận được điện thoại của anh, không biết có nên chủ động gọi điện cho anh hỏi xem anh đã thức tỉnh dị năng chưa, dị năng hệ gì? Nhớ đến Tiểu Ái hai tuổi rồi mà vẫn chưa thức tỉnh dị năng, hay là dị năng của Diệp Dục là loại tương khắc với dị năng hệ thủy của cô?
Tương khắc một ít thì không sao, nhưng cầu trời đừng là dị năng hệ hỏa, thủy hỏa không thể dung hòa nhau được, cô không muốn Tiểu Ái hai mấy ba mấy tuổi mới thức tỉnh dị năng! Sau đó, một khi dị năng thức tỉnh chỉ sợ cả căn cứ cũng không thể quản lý được con nhóc đó. Người có thể dung hòa cả nước và lửa nghĩ cũng thấy không phải người bình thường rồi.
"Đúng rồi, tối qua cha con bảo muốn đắp tường cao lên đúng không?"
Tô Tô nghiêng đầu, cô bị tưởng tượng của mình dọa đến sợ không dám nghĩ tiếp nữa. Cô thò cổ từ trong bếp nhìn qua lớp kính, thấy tường vẫn rất thấp, cha Tô thì đang ngồi trong nhà kính không biết nghiên cứu gì. Mẹ Tô lại xới cho Tô Tô một bát cơm, giải thích:
"Cha con phát hiện ra rằng hiện tại ông ấy chỉ có thể biến ra tảng đá to như quả dưa lưới, nên chúng ta không có xi măng thì không thể đắp cao lên được."
Xây tường cần phải có xi măng mới cố định được gạch đá, không thì zombie sẽ đẩy đổ dễ dàng. Bây giờ cha Tô chỉ có thể biến ra viên đá to nhất bằng quả dưa lưới, không thể biến ra những tảng đá lớn nên ông thấy nhụt chí, bèn quay sang giúp mẹ Tô làm nhà kính.
Nhà kính làm xong rồi cũng có chút cảm giác thành tựu!
Tô Tô cười thản nhiên, vừa gẩy thức ăn trong bát vừa nhồm nhoàm nói: "Không sao, chỉ là xi măng thôi mà. Con về ngủ đã, tỉnh dậy con lấy cho."
Bà nhìn cô, ý là tối qua ra ngoài chưa đủ điên hay sao mà tối nay còn định ra ngoài?! Mẹ Tô ngồi đối diện Tô Tô, há miệng định nói mấy lời ngăn cản nhưng lúc này, chuông cửa nhà họ tự dưng kêu. Hai mẹ con Tô Tô nhìn nhau, không biết giờ ở thế giới này còn ai đến nữa?
Hay là là Diệp Dục đến cứu họ?
Cha Tô cũng nghe thấy tiếng chuông cửa, đứng lên bỏ nhúm đất xuống, phủi tay đi vào bếp rồi lại từ bếp đi ra phòng khách, mở cửa ra sân trước.
Bên ngoài cánh cửa sắt của sân biệt thự vừa nhỏ vừa thấp chỉ đủ một chiếc xe vào, một cậu thanh niên mặc áo khoác lông vũ trắng, quần jean xanh, đi một đôi giày leo núi màu lông bò. Hắn ta thấy cha Tô đi từ trong biệt thư ra thì hất hàm, đưa tay vén đám tóc che tầm mắt, đẹp trai phóng khoáng, hỏi một cách lịch sự:
"Chào bác, bác cho cháu hỏi Tô Tô ở đây đúng không ạ?"
"Tô Tô? Cậu là ai? Đến tìm con bé có việc gì?"
"Cháu là bạn trai của cô ấy, cháu tên là Tạ Thanh Diễn. Bác trai, chắc là bác biết cháu đấy ạ, cháu là bạn học cùng cấp ba với Tô Tô, trước đây cháu có gặp bác mấy lần rồi."
Cha Tô nghe lời nói của Tạ Thanh Diễn xong thì nhíu mày. Tô Tô bưng bát cơm vừa ăn vừa đi từ trong biệt thự ra, cô đứng ở cửa thấy Tạ Thanh Diễn thì nói vọng ra với cha Tô:
"Cha, đừng mở cửa cho anh ta. Anh ta chẳng phải loại tốt lành gì đâu."