Tô Tô hầm hầm như ác quỷ dưới địa ngục mới lên, đứng trên tầng hai nhìn xuống đám đàn ông ngỡ ngàng, lạnh lùng nói:
"Trẻ con vô tội. Ta đây đùa cợt với các ngươi vài câu không sao cả, nhưng các người dám không buông thả cả đứa bé nhỏ như vậy thì có sống cũng chỉ hại người, chết hết đi!"
Không cần nghi ngờ bản chất con người. Trước mạt thế, tin tức về những kẻ chỉ dùng thân dưới suy nghĩ, cầm thú với cả những đứa bé vài tháng tuổi thì sau mạt thế, lũ này đâu có thiếu?
Đối với người như vậy, Tô Tô cứ gặp là giết. Cô nghiêng đầu, các đốt ngón tay kêu răng rắc, gương mặt nhăn nhó lạnh lẽo, dường như tìm lại trạng thái giết chóc của kiếp trước. Xuân thành kể ra vẫn thích hợp với cô, hai năm chờ đợi ở thị trấn nhộng và thôn Bát Phương làm cô bị bào mòn chút ít rồi.
Chờ Tô Tô xoay xong cổ, dưới kia, những tên đàn ông nổ tung tóe mà chết, quần áo cũng vụn nát theo, không còn chút gì nguyên vẹn để nhặt.