"Ôi, chả hay ho gì… Nghĩ gì chuyện cũ… Mẹ chả vui gì cả…"
Tô Tô lau nước mắt, nằm trên giường đưa tay đắp chăn cho Tiểu Ái. Cô nghĩ khi quay lại Xuân thành, mình sẽ bị ác mộng trong quá khứ mà mất ngủ nhưng trong đêm khuya tĩnh mịch, tiếng hít thở đều đặn của Tiểu Ái lại đưa cô vào mộng một mạch đến hừng đông.
Tô Tô bị tiếng gõ cửa đánh thức. Tiếng đập cửa ở tầng một rất rõ ràng, Tô Tô mở mắt thấy Tiểu Ái đã lăn đến dưới cánh tay mình, đang mon men đẩy áo của mẹ lên chỉ thiếu điều nói: Con muốn ti ti!
"Đợi tí đã, mẹ xem ai đến."
Tô Tô xoa đầu Tiểu Ái rồi ra mở cửa sổ nhìn ra ngoài những chấn song khắc hoa. Người gõ cửa là Mai Thắng Nam.
Cô quay lại bế Tiểu Ái sắp khóc lụt nhà lên, đi xuống tầng mở cửa rồi lại nhanh chóng quay lên, ngồi lên ghế cho Tiểu Ái bú.
"Tôi nói cô này, cô ở thôn Bát Phương yên lành không thích, lại mò đến cái chốn đồng nát này làm gì?"