"Chuyện gì? Cô nói đi." Hộ Pháp tinh thần sảng khoái, vui mừng hớn hở đi nhanh, gần như bay đến trước mặt Tô Tô. Anh cười híp mắt, không đợi Tô Tô lên tiếng đã chủ động nói to, "Tôi nói này Tô Tô, cô xem cô cũng sắp sinh rồi, sao không học bác sĩ Trạc nhà chúng tôi. Bác sĩ Trạc nhà tôi cũng mang thai rồi đấy, có thể nằm thì không ngồi, có thể ngồi thì không đứng, đâu có chạy đi chạy lại suốt ngày giống như cô. Diệp Chân Chất còn không mau tỉnh lại, bằng không cô vác cái bụng bầu to thế này, muốn lên trời à?"
"Anh… tôi…!!!" Tô Tô tức giận trợn trừng mắt nhìn anh. Cô có lên trời hay không ảnh hưởng gì đến anh ta chứ? Tô Tô nói tiếp, "Tôi không nhiều lời với anh nữa, tôi muốn nói với anh một chuyện. Đứa trẻ trong bụng bác sĩ Trạc khó giữ, cần kiếm thêm dụng cụ y tế. Bình oxy và các loại thuốc cần để giữ thai cũng không đủ, anh đi hỏi xem cần thuốc gì thì dẫn người đi tìm đi. Còn nữa, mang luôn cả lồng kính của trẻ sơ sinh về."