"Có ý gì?"
Diệp Dục cảm thấy thật vô nghĩa liền xoay người, nằm ở cạnh chân Tô Tô, đưa hai tay ra cầm lấy chân Tô Tô xoa bóp. Một lát sau, Diệp Dục thấy Tô Tô không lên tiếng, chỉ nhìn anh chằm chằm, lửa giận trong mắt bốc lên, Diệp Dục suy nghĩ một lúc rồi để chân cô lên ngực, nói:
"Chuyện này em để cho anh giải quyết đi? Ngày mai anh sẽ sắp xếp, cho từng người từng người trong thôn Bát Phương vào phòng tối, cẩn thận thẩm vấn! Không trong sạch thì không thả ra!"
"Anh định tạo ra bầu không khí khủng bố trong thôn Bát Phương sao!" Tô Tô đạp Diệp Dục một cái, buồn bực nói: "Người vô tội bị thẩm vấn bởi thủ đoạn của các anh, cho dù trong sạch cũng trở thành không trong sạch rồi. Đến lúc đó toàn bộ thông Bát Phương trở nên hoang mang thì hay lắm đấy?"
Tô Tô cảm thấy hai người Diệp Dục và anh Bì đối với vấn đề gián điệp hoàn toàn là hai thái cực. Một người cho là không cần lo, một người lại muốn xem xét kỹ lưỡng. Hai người này có cảm giác không đáng tin cậy.