Nghĩ ngợi một lát, Mai Thắng Nam dường như vẫn nói chưa đã, nhìn bụng Tô Tô, nói tiếp: "Nếu không thì tôi giúp cô nuôi đứa bé nhé? Ha ha ha, nói đùa thôi, tôi không kiên nhẫn, cũng không có tình thương đó đâu. Cô nói tôi có thể làm cái gì? Trang chủ Tô Tô vĩ đại à, cô đừng bố thí lòng tốt chỗ tôi. Tôi không cần cô cứu giúp, cũng không cần cô thương hại, cứ để tôi sống như vậy được ngày nào hay ngày ấy. Tôi cảm thấy cuộc sống như vậy rất tốt, tôi rất thỏa mãn."
"Thế ư?"
Tô Tô yên lặng nhìn Mai Thắng Nam, nhìn ý cười vui vẻ trên gương mặt cô ta không hiểu vì sao lại có cảm giác bi thương.