Tô Tô hít một hơi sâu, mạnh mẽ đẩy Diệp Dục đang ôm cô ra, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, đánh về phía Diệp Dục, tức giận nói, "Anh chưa nói, anh chưa từng nói, anh sao có thể vô lại như vậy chứ? Lúc đó anh nói ở xưởng sửa xe, tự nghĩ lại thật kỹ đi."
"Nghĩ nghĩ nghĩ, anh nghĩ, anh nghĩ! Em đừng cử động, bà cô à, ông đây xin em, đừng đánh nữa!" Để tránh cho Tô Tô quá dùng sức đấm anh làm đau tay mình, Diệp Dục vội vã lăn xuống giường, lại thấy Tô Tô nhảy lên muốn đánh anh tiếp. Lòng Diệp Dục run lên, sợ đến đầu đầy mồ hôi, vội vã nhào về, ôm lấy Tô Tô, nhẹ nhàng để cô ở trên giường.
"Lời này chắc chắn không phải do ông đây nói. Em nói mấy câu khác cho em giải sầu, chúng ta có thể nhận thì nhận. Nhưng câu này trái với nguyên tắc làm người cơ bản nhất của ông đây. Hôm nay dù em có đánh chết anh, anh cũng không thể nhận!"