Khi cô con gái mà bản thân mang thai mười tháng, khổ cực sinh ra bị một tên cặn bã lá mặt lá trái, còn luôn dùng những lời đường mật lừa gạt mình bán đi mất. Nỗi hận như vậy, đâu thể chỉ giết Tạ Thanh Diễn này một lần là có thể tiêu tan hết?
Mày hại chết con gái tao, tao giết mày một lần, thì ân oán rõ ràng, từ đó không ai nợ ai sao?
Rõ ràng, Tô Tô không độ lượng như vậy. Trong những ngày tháng cô đơn lạnh lẽo, đi tìm Tiểu Ái thêm một ngày cô càng hận Tạ Thanh Diễn hơn một phần, hận đến kiếp trước, hận cả một đời, còn hận đến cả kiếp sau.
Vì vậy, cô giận lây sang cả mẹ Tạ, độc ác làm tổn thương bà ta. Đây cũng chính là bản chất của con người. Sau khi Tô Tô kể hết đầu đuôi chân tướng sự việc cho mẹ Tạ nghe, cô vốn cho rằng sẽ xung đột đánh nhau với bà ta. Nhưng bà ta chỉ kinh ngạc nghe, sau khi nghe xong, giống như tượng gỗ ngồi trong phòng của Tô Tô rất lâu, từ buổi trưa cho đến tận tối, mới đau khổ cười một tiếng, nói với Tô Tô: