Những thứ có thể ăn được đều đã cho đám người kia rồi, nhưng họ còn muốn lấy nữa. Không đưa họ làm ầm lên, vẫn không đưa nữa thì họ cướp, cướp hết cả đồ ăn vặt của bác sĩ và y tá phòng hồi sức sơ sinh, cướp cả đường glucose, nước muối để uống, sau đó còn đến mức cướp cả sữa bột của lũ trẻ để ăn. Ăn rồi thì thôi còn lãng phí, đổ sữa bột vương vãi khắp nơi, những đứa trẻ bị đói khóc ầm ĩ. Lương Tiểu Kỳ đành phải quỳ xuống đất cẩn thận nhặt sữa bột dưới đất, chuẩn bị cho thêm nước muối và đường glucose cho lũ trẻ uống.
Ai biết được cô còn chưa nhặt sữa xong thì lại có một người nữa xông vào giẫm cả lên chỗ sữa đó. Đáng ghét như thế làm sao Lương Tiểu Kỳ không tức cho được?!
Khung cảnh trong phòng hồi sức cấp cứu còn thê thảm hơn cả trong phòng cách ly, sao lại thế cơ chứ?