Trong phòng ngủ.
Lục Minh ôm Cảnh Y Nhân tựa lên đầu giường.
Tấm chăn mỏng che phần dưới eo, lộ ra vóc người gợi cảm, hoàn mỹ của anh.
Cảnh Y Nhân tựa ở bên trong khuỷu tay Lục Minh, bả vai nhỏ nhắn, cánh tay mảnh khảnh ôm lấy vòng eo ấy.
Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của cô tựa vào ngực Lục Minh.
Hô hấp cô trở nên dồn dập, nghĩ đến sự điên cuồng vừa rồi, Cảnh Y Nhân cười nhẹ một tiếng.
Lục Minh cúi xuống chăm chú nhìn đỉnh đầu rối xù của cô, âu yếm giơ tay lên vuốt ve mái tóc cô.
Cảnh Y Nhân ngước mắt chăm chú nhìn Lục Minh. Bàn tay nhỏ bé của cô như có như không vẽ vòng tròn trên ngực anh.
Đột nhiên cô hỏi một câu không liên quan: "Cậu! Sao anh đối xử với em tốt như vậy? Đến lúc anh già đi, liệu anh có tìm người phụ nữ khác ở bên ngoài giống Lưu tổng không?"
"…" Vấn đề này của Cảnh Y Nhân khiến Lục Minh ngẩn người vài giây.
Vấn đề này cũng thật sự là phức tạp, anh không biết trả lời ra sao.