Trong chớp mắt, căn phòng như rơi vào bóng tối, yên tĩnh đến một tiếng động cũng không có.
Không gian yên tĩnh tới quái dị như vậy duy trì trong mười phút.
Điều này như đang tra tấn Cảnh Y Nhân, cô căng thẳng đến độ lòng bàn tay rịn mồ hôi, nỗi sợ hãi âm thầm thẩm thấu vào trong lòng, cô hận không thể trốn đi.
Chỉ lo cậu lại vô duyên vô cớ tức giận, tâm tình bất định của cậu thật khó đoán.
Nhưng vì cậu không lên tiếng, nên cô chỉ có thể đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
Trong đầu vẫn đang suy diễn cảnh tượng lát nữa cậu sẽ cho cô một cái tát rồi bảo cô cút đi, hoặc nhốt cô lại không cho ăn uống gì.
Nhưng như vậy ít nhất còn thoải mái, dù sao cũng hơn hiện tại không nói ra dù chỉ một câu, dùng ánh mắt hận không thể giết cô để giày vò. Như vậy thật sự tốt hơn rất nhiều.
Thời gian lại từng giây từng phút trôi qua.
Chợt Lục Minh quyết tuyệt mở miệng: "Cút! Cút ra ngoài."