Đột nhiên Lục Minh xoay người, anh gạt hết đồ vật ở trên bàn xuống, rồi đè cô xuống dưới người mình.
Cái ôm của anh ngày càng chặt, như hận không thể hòa tan Cảnh Y Nhân vào cốt tủy của mình.
Nụ hôn của anh từ môi dời tới sau tai cô, rồi cắn vành tai cô.
Đầu lưỡi anh phác họa ra độ cong duyên dáng của tai cô.
Cảnh Y Nhân muốn dùng nội lực để đẩy anh ra, nhưng tại khoảnh khắc tai bị đụng chạm cả người cô trở nên tê dại như có một luồng điện chạy vào trong cơ thể, xông thẳng vào tim rồi chạy xuống phía thân dưới của cô.
Cả người cô mềm nhũn, hệt như bị điểm huyệt, ngay cả chút sức lực cũng không còn.
Thân thể mềm oặt của cô ở dưới thân Lục Minh như một vũng nước vậy, hơn nữa cô còn cảm nhận được rõ ràng nơi cậu bị thương ngày hôm qua lại sưng phồng lên, ngày càng tới sát gần cô.