Thứ cô ăn hôm qua chính là rễ cỏ dại.
Rễ cỏ dại vốn rất cứng, Khâu vương sai người nấu chín rồi mới để cô ăn.
Cảnh Y Nhân nghĩ ngợi, xé hơn nửa cái bánh đưa tới trước mặt Khâu vương.
"Quá nhiều rồi! Ta ăn không hết! Ta vẫn còn nhỏ, lượng cơm ăn không nhiều như nam nhân các ngươi."
"…" Đôi mắt sâu thẳm dưới lớp mặt nạ của Khâu vương nhìn chăm chú vào gương mặt đầy bùn đất của Cảnh Y Nhân.
Do dự vài giây, hắn ta mới lạnh lùng nhận lấy miếng bánh từ trong tay cô.
Sau đó hắn ta lại do dự vài giây, rồi đặt tay lên chiếc mặt nạ, ngón tay nhẹ nhàng cầm lấy nó kéo xuống.
"…" Cảnh Y Nhân không ngờ Khâu vương lại dễ dàng tháo mặt nạ ra như vậy.
Có lẽ hắn thấy cô là trẻ con mới không đề phòng như thế.
Cảnh Y Nhân cầm nửa miếng bánh, đứng tại chỗ ngẩn người nhìn khuôn mặt nghe đồn là "vô cùng xấu xí" dưới lớp mặt nạ.
Cô cho rằng hoàng đế cữu cữu là nam nhân tuấn mỹ nhất trên thế gian này.