Kết quả là, Khâu vương không những không ngăn cản cô mà còn nằm trên sạp, híp mắt lại như con thú dữ nhìn cô chằm chằm qua lớp mặt nạ Dạ Xoa...
Sáng sớm hôm sau, Khâu vương gọi một sứ giả tới doanh trại của nước Lộc Nguyên để truyền lời.
"Công chúa đã trở thành tù binh ở đây, bảo bọn chúng lấy nghìn vạn lượng hoàng kim tới để chuộc người!"
Nghe vậy, Cảnh Y Nhân thầm hít vào một hơi.
Nghìn vạn lượng hoàng kim là toàn bộ quốc khố của nước Lộc Nguyên.
Cảnh Y Nhân phì cười: "Có phải ngươi bị ngốc không vậy? Cho dù ta thật sự là công chúa của một nước cũng không đáng giá nhiều tiền như vậy, huống hồ ta chỉ là một cung nữ!"
Khâu vương không hề phản đối mà cười khẽ: "Có đáng giá hay không đâu phải do ngươi nói là được, phải do đế vương nước Lộc Nguyên các ngươi nói mới tính!"
"..." Cảnh Y Nhân nghĩ, tuy rằng bình thường hoàng đế cữu cữu rất chiều chuộng cô, nhưng người sẽ không ngu ngốc tới mức thật sự mang nhiều tiền như vậy tới chuộc cô về.