Cảnh Y Nhân cảm thấy hơi phiền phức, vén tóc đang rũ xuống ra sau tai.
"Anh tìm tôi có việc gì..."
"Tôi nhớ cô! Y Nhân! Tôi nhớ cô... Tôi muốn gặp cô!" Trong giọng nói thê lương buồn rầu của anh ta lộ ra ý định cầu xin.
Cảnh Y Nhân còn chưa nói hết đã bị Nhạc Phong ngắt lời, câu nói bất ngờ của anh ta làm cô phải sững sờ.
"..." Đây là Nhạc Phong cứng đầu không chịu khuất phục ư? Là Nhạc Phong mà ở trước mặt Lục Minh cũng không hề nao núng ư? Là Nhạc Phong làm việc quyết đoán dứt khoát chưa bao giờ lưỡng lự ư?
Lúc này, anh ta tựa như một con thú tự liếm vết thương một mình trong góc khuất giữa đêm tối.
Sao anh ta lại nói ra những lời này? Lời nói ấy không còn rào trước đón sau, mềm yếu như thể đã buông lỏng mọi sự đề phòng?
Cảnh Y Nhân vẫn biết Nhạc Phong tiếp cận cô là có mục đích riêng, chính là tiêu diệt nhà họ Lục.
Vậy nên anh ta đột nhiên nói ra những lời này làm Cảnh Y Nhân có chút không kịp phản ứng.