Cô bình tĩnh nhìn Lục Minh: "Hoàng cữu cữu, người đàn ông có ngoại hình giống anh, trùng tên trùng họ với anh, ban cho em một ly rượu độc với tội danh yêu nữ hại nước hại dân!"
Cảnh Y Nhân nói đến câu cuối cùng, giọng nói cô khàn khàn run rẩy, một giọt nước mắt lăn xuống từ gò má, rơi lên tay Lục Minh, nóng đến mức tay anh cũng phải đau theo.
". . ."
Đáy lòng Lục Minh đột nhiên run rẩy, rơi vào trầm mặc.
Anh ôm cô vào lòng, bàn tay từng chút từng chút vỗ về sống lưng cô.
Trong giấc mơ, Lục Minh không nhìn thấy công chúa chết như thế nào, nhưng anh biết cô quả thực đã chết.
Tuy rằng đầu mối Cảnh Y Nhân đưa cho anh sai khác đôi chút, nhưng Lục Minh luôn mơ hồ cảm thấy cô công chúa trong giấc mơ chính là Cảnh Y Nhân...
Cảnh Y Nhân đột nhiên nghĩ đến điều gì, từ trong ngực Lục Minh ngẩng đầu lên.
"Cậu! Không phải là em không thích phượng quan hôm qua cậu tặng em đâu!"
"..." Lục Minh chờ cô nói tiếp.