Lục Minh có thể nhìn thấy tất cả hình ảnh, rõ ràng vị hoàng đế trong mộng chính là anh, nhưng anh lại không thể khống chế được hành động của mình.
Giống như đang kể lại một câu chuyện có thật, cảm giác rất sinh động, chân thật.
Giấc mơ lần trước cũng vậy, anh không thể thấy rõ thứ gì, mơ mơ hồ hồ, nhưng cảm giác thì không thể thật hơn.
Lục Minh cúi đầu nhìn cô gái đã mệt muốn chết trong lòng mình, phần da thịt hở ra ngoài chăn lưu lại rất nhiều dấu vết tình ái.
"..." Có phải anh quá thô bạo không?
Anh nhớ lại hồi nãy cô cầu xin anh buông tha dưới thân mình, khuôn mặt cô xinh đẹp tuyệt trần, thân thể cô mềm mại như nước.
Đối với một người không hiểu gì về phương diện này như cô, biểu hiện của cô rất chân thực.
Cơ thể Lục Minh lại có phản ứng, yết hầu anh trượt lên trượt xuống.
Anh ôm Cảnh Y Nhân vào lòng, hít sâu một hơi đè nén ngọn lửa tình chực bùng lên...