Không biết hoàng thượng đã nhét thứ gì vào cổ họng ả, sau khi hắn buông tay ra, nó cứ thế trượt xuống cuống họng.
Tiêu phi đã có được tự do, ra sức há miệng hít thở, nuốt nước miếng.
Ả hoảng hốt quỳ trên giường, kéo tay của hoàng thượng, giải thích:
"Hoàng thượng! Thiếp không làm! Thần thiếp thật sự không làm! Người đã nghi oan cho thần thiếp rồi! Thần thiếp thương yêu tiểu công chúa như vậy, nhờ tiểu công chúa thần thiếp mới có ngày hôm nay, sao nỡ ra tay hãm hại nàng được?"
Nước mắt Tiêu phi lã chã rơi xuống, ả lay lay cánh tay hoàng đế.
Hoàng đế vô tình hất tay ả ra, hắn không buồn nghe những lời dối trá này.
"Ngươi cũng biết là nhờ nàng, ngươi mới có địa vị ngày hôm nay sao?"
"..."
"Hoàng thượng! Hoàng thượng! Thần thiếp biết sai rồi. Người cho thần thiếp ăn cái gì vậy?"
"Ba ngày nữa ngươi sẽ biết trẫm cho ngươi ăn cái gì!"
"..."