Đột nhiên, Cảnh Y Nhân cảm thấy bị đâm đến đau nhói, vô thức kêu khẽ một tiếng.
Giây tiếp theo, đôi môi cô lại được đôi môi anh bao phủ.
Cả người Lục Minh cứng ngắc, không thể động đậy nằm trên người cô.
Anh đau lòng thì thầm dỗ dành: "Chỉ một lát thôi sẽ không đau nữa!"
"..." Đúng là chỉ đau một lát rồi hết.
Cơn đau nhanh chóng qua đi, thay vào đó là một cảm giác rất khó diễn tả, tựa như có vô số dòng điện đang chạy tán loạn trong cơ thể cô vậy.
Một cơn tê dại kéo đến khiến cả người cô như nhũn ra, mất hết sức lực.
Theo động tác của Lục Minh, Cảnh Y Nhân cảm thấy mình càng lúc càng trở nên kỳ lạ, dần dần mất đi khả năng khống chế.
Cô bất giác nắm chặt lấy khăn trải giường sau mỗi lần Lục Minh cử động vùng hông.
Giống như cô sợ mình bay lên quá cao sẽ bị ngã xuống vậy.