Phó Minh Tuấn bỗng chuyển đề tài: "Đáng tiếc quá, sắp nghỉ hè rồi."
"..." Cảnh Y Nhân cảm thấy 'ông nói gà bà nói vịt', cả người hơi rụt lại: "Tôi phải về nhà rồi."
Phó Minh Tuấn khẽ nhếch khóe miệng lên, có vẻ dò xét quan sát cô một lượt.
"Sao cô tung ra được chiêu vừa rồi thế?"
"..."
"Cô là lính đặc công à? Hay là tốt nghiệp từ học viện võ thuật?" Nếu Cảnh Y Nhân được huấn luyện từ trong bộ đội thì chuyện cô thật sự là đặc công không có gì đáng ngạc nhiên.
"..." Đặc công đã là cái gì, bà đây là công chúa!
Cảnh Y Nhân mặc kệ mấy vấn đề của anh ta, chỉ nhắc lại một lần: "Tôi phải về nhà!"
"Được rồi, tôi tiễn cô về." Anh ta bỗng kéo cô lên.
Cảnh Y Nhân lập tức bị Phó Minh Tuấn kéo vào lòng, một tay anh ta thuận thế khẽ ôm lấy eo cô, hơi thở phả vào cần cổ của cô, chóp mũi bỗng chốc tràn ngập mùi hương đặc biệt trên người cô.
Cảnh Y Nhân sửng sốt vội đẩy anh ta ra: "Anh làm gì thế!?"