Anh đau lòng vén gọn lọn tóc trên mặt cô lại.
"Tiết Phương Hoa chỉ như một người em gái thôi, em nghĩ nhiều quá rồi."
"Nhưng cô ta đâu coi cậu là anh trai chứ, cũng như cháu không thật sự coi cậu là một "người cậu" ấy!"
"Vậy thì là thế nào?" Lục Minh nhướn mày cười khẽ nhìn cô.
"Cháu nhìn ra được là cô ta thích cậu, nếu không thì tại sao cô ta lại hả hê khoe khoang rằng cậu đối xử với cô ta rất tốt trước mặt cháu chứ?"
"Thế còn em?"
"..." Bị Lục Minh hỏi như vậy, Cảnh Y Nhân thoáng bối rối.
Khuôn mặt nhỏ nhắn thoắt cái đã ửng hồng, cô vội né tránh ánh mắt đầy mãnh liệt của Lục Minh đang nhìn trộm nội tâm cô.
"Cháu.... Cậu... Đương nhiên là một người cậu rồi."
"Chẳng phải em nói rằng em không thật sự coi anh như một người cậu hay sao?"
"..." Đôi mắt tròn xoe của Cảnh Y Nhân lúng túng chuyển động tứ phía, hòng né tránh.