Trong phòng làm việc.
Bởi vì không chịu uống sữa, Cảnh Y Nhân ngồi trên người Lục Minh vặn vẹo tránh tới tránh lui, cho đến khi Lục Minh thực sự khó chịu.
Anh bỏ cốc xuống, ôm eo cô đặt cô ngồi lên bàn làm việc ở trước mặt.
Một tay ghì hông cô lại, một tay cầm cốc sữa: "Nhất định phải uống."
"…" Cảnh Y Nhân vẻ mặt đau khổ che miệng, cúi đầu nhìn Lục Minh: "Mùi nồng lắm."
Lục Minh nâng cốc lên mũi ngửi ngửi, quả thật sữa có mùi hơi nồng.
Lục Minh biết Cảnh Y Nhân không phải là dạng con gái rách việc, chỉ e đúng là cô mẫn cảm với mùi nồng của sữa nên mới không chịu uống.
Nghĩ vậy Lục Minh kiên nhẫn dụ dỗ: "Uống rồi lát nữa cho cô chơi cái này vui lắm."
"Chơi cái gì mà vui ạ?"
"Cô uống trước đã."
Cảnh Y Nhân lưỡng lự vài giây, rồi mới đỡ chiếc cốc Lục Minh đang cầm lên, cô thật sự mẫn cảm với mùi sữa.