Lý Đồng nghĩ lát nữa mà nhìn thấy Cảnh Y Nhân thì sẽ bực mình nên cô ta bảo trợ lý của mình tới phòng trà nước pha cà phê và đun sữa.
Bảo cô ta đun sữa cho Cảnh Y Nhân á, không có cửa đâu.
Cô trợ lý thư ký mặc đồ công sở đi giày cao gót, bưng khay mang cà phê và sữa nóng vào.
Khoảng ba phút thì cô ta đi ra.
Khay được ôm trong ngực, sắc mặt hồng hồng, cả người dựa lên cửa phòng làm việc có treo mấy chữ CEO.
Lý Đồng và mấy thư ký khác thấy dáng vẻ này của cô ta thì không khỏi hỏi: "Sao cô lại có cái vẻ mặt như tới mùa xuân thế hả? Cô nhìn thấy cái gì?"
Nói rồi Lý Đồng nhón chân nhìn qua nửa đoạn kính mờ trên cửa phòng làm việc, nhưng lại không nhìn thấy gì cả.
Trợ lý thư ký với khuôn mặt ngượng ngùng đầy hâm mộ nói: "Hôm nay tôi mới biết là tổng giám đốc Lục rất dịu dàng đấy. Trước giờ tôi vẫn cho là anh ấy lạnh như băng thôi."
"Rốt cuộc cô nhìn thấy gì?" Lý Đồng thấp giọng hỏi dò, vô cùng thiếu kiên nhẫn đẩy cô ta một cái.