Toàn bộ quá trình Cảnh Y Nhân dùng tay giặt quần áo, người giúp việc cùng giặt với cô, sau đó vắt khô, cùng nhau ra ngoài phơi lên.
Hôm nay mặt trời vô cùng tốt.
Quần áo đến giữa trưa cũng đã khô, có điều quần áo quả thực có nhiều nếp nhăn kinh khủng, áo khoác ngoài còn tạm được, đặc biệt là áo sơ mi.
Áo nhăn y như một đống rau cải phơi khô vậy.
Cô giúp việc lấy một cái bàn là từ trong nhà kho ra là phẳng hết quần áo.
Quản gia Ngô ở một bên nhìn, chỉ niệm A di đà Phật, tốt nhất ngài Lục không phát hiện ra, bọn họ đã cố gắng hết sức làm cho hoàn hảo, không có tì vết rồi.
Mặc dù có hoàn hảo đến mức nào đi chăng nữa thì vết rách trên tay phải làm thế nào để đắp vào đây?
Sau khi là quần áo xong, Cảnh Y Nhân mang vào trong phòng, quản gia Ngô lần nữa nhắc nhở Cảnh Y Nhân đừng bỏ quần áo vào trong tủ, bảo cô đặt ở chỗ nào mà không nhìn thấy được ấy.