Trong chớp mắt, suy nghĩ Trương Khải Bình xoay chuyển trăm vòng. Anh ta kéo tay Tiểu Bạch ra, nói, "Xin lỗi, tôi không biết cô đang nói cái gì." Rồi cầm lấy sổ ghi chép của anh ta, chạy trốn.
Đám vệ sĩ mắt chữ A mồm chữ O, nối đuôi nhau không biết nói gì mới được.
Dì Vương ho hai tiếng, thấy mình cần phải làm gì đó để lấy lại thể diện cho tiểu thư.
"Tiểu thư có phải mệt rồi không? Ăn xong cơm rồi mau đi nghỉ ngơi đi."
Tiểu Bạch hít sâu, nhìn về phía dì Vương, "Dì Vương, cháu không mệt, còn nữa, mấy người các người mau đi ngăn anh ấy lại đi."
Đám vệ sĩ không động đậy, nhìn về phía dì Vương.
Dì Vương thở dài, không còn cách nào khác, chỉ có thể để bọn họ làm theo, "Đi đi, đi ngăn lại."
Tiểu thư hiện giờ còn đang bệnh, nhất định phải theo ý cô.