"Tôi có đi cùng anh ấy về nhà, lúc đó mẹ anh ấy còn sắp xếp cho anh ấy đi xem mặt. Anh ấy rất hiếu thuận, rất nghiêm túc… muốn tìm một người để cùng sống qua ngày."
Đậu Đậu kinh ngạc, ngay lập tức cũng không biết nói gì mới tốt.
Tiểu Bạch lại thở dài, tiếp tục nói, "Đây cũng là việc bình thường của con người, hơn nữa lúc trước là tôi quấn lấy anh ấy. Anh ấy đối xử tốt với tôi chỉ là do lương thiện thôi. Bây giờ tôi sắp khỏe lại rồi, tất nhiên không còn lý do gì để quấn lấy anh ấy nữa."
Đậu Đậu không biết làm gì để an ủi, chỉ có thể nói, "Cô nghĩ kĩ thêm đi. Nếu thực sự muốn đầu thai, tôi sẽ tiễn cô."
Tiểu Bạch cười, "Được, cảm ơn."
Tiểu Bạch nấu cơm xong liền về phòng, để lại Đậu Đậu một mình trong phòng bếp nghĩ không thông. Trương Khải Bình là người như thế sao? Có Tiểu Bạch rồi còn chạy đi gặp mặt? Anh ta bảo thủ như thế, sau khi cùng Tiểu Bạch thế này thế kia xong, thật sự không có chút cảm giác nào sao?