Hóa ra, vợ của thầy Mục là một người vợ xinh đẹp nhưng lười biếng, không biết làm gì cả. Cho nên chút tiền lương của thầy Mục, trừ nuôi một người vợ đẹp ra, thật sự là không còn thừa lại bao nhiêu để biếu mẹ mình.
Mục Quốc Đống là một người hiếu thuận, không nhìn nổi nên đã nói em dâu mấy lần. Nhưng người phụ nữ kia không phải là ngọn dầu cạn đèn, bị gã nói thì lại nói với thầy Mục là Mục Quốc Đống phi lễ với cô ta.
Đều nói anh hùng khó qua ải mỹ nhân, thầy Mục đương nhiên là tin vợ mình rồi!
Hơn nữa, người anh trai đó của anh ta đã ba mươi mấy tuổi rồi còn chưa có vợ, nhất thời nổi lên ý xấu với vợ anh ta thì cũng quá bình thường. Vì vậy thầy Mục tin, nhưng ngại vì tình anh em, ngoài mặt cũng không nói gì, chỉ bảo vợ anh ta bình thường không có chuyện gì thì chịu khó đi ra ngoài, đừng có đi lại trước mặt anh trai anh ta nữa. Nhưng vợ anh ta không đi ra ngoài còn tốt, vừa ra ngoài thì lúc nào cũng cắm cho thầy Mục ba bốn cái sừng được.