Tên Ngốc đi theo Đậu Đậu xuống dưới núi, cả đường không ngừng cảm khái, "Chỉ như vậy thôi à? Thần khí hiện thế chỉ như vậy thôi à? Chỉ như vậy thôi sao?"
Đậu Đậu, "... Nếu không thì sao? Cậu còn muốn thế nào nữa?"
"Không phải trong sách đều viết là ánh chớp lóe sáng, sấm giật đùng đùng, đất rung núi chuyển, núi lở đất nứt sao?"
Đậu Đậu ghét bỏ, "Nhóc con, thứ cậu nói là Tôn Ngộ Không xuất thế à? Đừng có ngốc thế chứ, nếu như thật sự là đất rung núi chuyển, Cục địa chấn cần gì phải gánh tiếng oan nhiều năm như vậy? Đi thôi, đi thôi, đi kiếm chác thôi. Kiếm chác vui hơn cái này nhiều."
Tên Ngốc ủ rủ cúi đầu ồ một tiếng, cuối cùng vẫn đón nhận sự thật tàn khốc này.
Vì vậy ba người dẫn đầu từ bỏ thần khí đi kiếm chác trước, để lại một đống tu sĩ ngơ ngác nhìn nhau, không biết là nên đi hay không nên đi.