Đậu Đậu ổn định lại trái tim đang nhảy lên thình thịch, hít sâu, nhìn thẳng vào nội tâm của mình.
Đúng! Yêu Nghiệt là người đàn ông của cô đấy thì sao? Đúng là cô thích hắn đấy thì sao nào? Cô muốn che chở cho hắn thì sao chứ?
Nghĩ tới đây, Đậu Đậu lại càng hùng hồn hơn nữa, "Tôi nói không mượn thì không mượn! Anh quan tâm vì sao làm gì? Tránh ra!"
Thái độ bảo vệ của Đậu Đậu quá mức rõ ràng, trong lòng Lạc Lê cảm thấy đau đớn. Đậu Nhi không biết nó chính là tên xà yêu kia, nhưng chỉ vì nó là "Em trai của tên xà yêu đó" thì đã bảo vệ như vậy, nếu như đổi thành tên xà yêu đó thì sẽ như thế nào đây?
Hắn nghĩ, có lẽ hắn đã thua rồi, thua hoàn toàn rồi, thua hết tất cả...
Lạc Lê tránh ra.
Cục bắt yêu yên tĩnh một cách kì lạ.
Trong bầu không khí kì lạ đó, bóng dáng nhỏ bé của một cậu nhóc năm sáu tuổi dần dần hiện lên ở sau lưng Đậu Đậu. Ngay sau đó giọng nói trẻ con non nớt vang lên, "Chị ơi, em sẽ cứu cô ta giúp chị."