"Khụ, đột nhiên con không muốn mặc bộ sườn xám màu đỏ này, con muốn đổi bộ váy tiên nữ màu trắng kia, có được không hả mẹ?"
Sở Ngọc Bình gật đầu nói có thể, ngay sau đó ý vị thâm trường nhìn Đậu Đậu, "Để ý như thế à? Ai đưa cho vậy?"
Đậu Đậu xấu hổ, "À, là ngài Cửu."
Sở Ngọc Bình không nói gì nữa, thấy cô đổi bộ váy tiên nữ màu trắng, cũng hiểu được dây chuyền màu đỏ cùng những bông hoa đỏ nhỏ trên làn váy rất hợp, so với đồ trang sức bà chọn đều hợp hơn. Nhưng mà nhắc tới ngài Cửu kia, bà không nhịn được nói Đậu Đậu hai câu.
"Đậu Đậu, con cùng ngài Cửu kia chưa làm chuyện gì đấy chứ?"
Khuôn mặt già nua của Đậu Đậu đỏ lên, "Không có! Tuyệt đối không có!"
"Vậy là tốt rồi," Sở Ngọc Bình căn dặn, "Bây giờ con còn quá nhỏ, hơn nữa mẹ đã phái người đi điều tra thân phận của cậu ta mà đến bây giờ vẫn chưa có tin tức, con ở cùng một người thần bí không rõ thân phận như vậy, mẹ làm sao mà yên tâm được?"
Đậu Đậu vội vàng gật đầu, "Dạ."