Quả nhiên vừa nhắc tới tra án, trong nháy mắt ánh mắt của Trương Khải Bình lập tức trở nên lấp lánh hữu thần, "Cô có ý gì?"
"Ý của tôi là tuy rằng cô ấy là linh hồn phân liệt, nhưng mà giúp anh hỏi mấy cô hồn dã quỷ vừa mới chết thì cũng không thành vấn đề. Phải biết rằng trên đời này những thứ mà ma biết còn nhiều hơn cả người biết đó."
Trương Khải Bình suy nghĩ một chút, do dự, "Cô không phải là đang gạt tôi đó chứ?"
"Dĩ nhiên không phải, anh biết vì sao Bạch Linh lại được Cục cảnh sát Đế Đô nhìn trúng như vậy không?"
"Vì sao?"
"Bởi vì cô ta chính là đạo sĩ bắt yêu, cho nên mỗi lần tra án đều phải tìm chỗ không người để gọi hồn. Bây giờ anh có Tiểu Bạch… Tôi gọi cô là Tiểu Bạch, cô không để ý chứ?"
Câu sau là Đậu Đậu nói cho ma nữ nghe, ma nữ gật đầu, "Không ngại, tôi thấy gọi là Tiểu Bạch rất hay."
"Được, vậy sau này tôi sẽ gọi cô là Tiểu Bạch nhé?"
"Ừ."