Vô Ưu ngượng ngùng nắm tóc, "Ha ha ha, điều này cũng đúng. Cảm ơn sư huynh đã khen!"
"... Đây không phải là khen ngợi."
"Ồ." Vô Ưu để đũa xuống, một bộ ngoan ngoãn nghe giảng.
"Vô Ưu, trăm năm trước đệ tu thành đại sĩ bắt yêu Xích Anh còn trước cả sư muội, sư phụ gửi gắm rất nhiều kỳ vọng đối với đệ. Nhưng sau khi đệ tu luyện thành thì cả ngày cà lơ phất phơ không chịu làm gì cả, hay là đệ nghĩ chỉ cần luyện đến Xích Anh là được rồi?"
Nghe Vô Ngân nói như vậy, Vô Ưu lập tức thành khẩn gật đầu, "Đúng vậy, sau khi đệ vào núi thì sư phụ đã nói như vậy."
Vô Ngân thở dài, "... Huynh cũng biết sẽ là như thế này mà."
"Ôi, núi Đạo Vương có hai đạo sĩ Cửu Anh là đủ rồi, cần gì phải làm khó đệ đâu đúng không? Cái này gọi là trên đời không có việc khó, chỉ cần chịu buông tha. Đệ nhìn qua đã không phải là cái loại sẽ vì người khác mà làm khó chính mình rồi!"
Vô Ưu nói xong lấy chiếc đũa, "Ăn ăn, ăn xong còn phải đi tìm Lạc Lê nữa."