Quả trứng dẹt dẹt cố gắng hết sức muốn lăn đi tìm em trai mình, nhưng vô dụng, hình thể của nó vốn đã được định sẵn là không thể tự do tự tại lăn như trứng tròn được. Trứng tròn dừng lại ở cạnh tường nhà tắm, hiếu kì giương mắt "nhìn" Đậu Đậu. Nhìn một lượt từ đầu đến chân, lại từ chân đến ngực. Cuối cùng, oa một tiếng rồi bật khóc.
Hu hu hu, trong lòng bảo bảo đau khổ, bảo bảo không biết nói tiếng người! Tại sao không có sữa, thế này là tại sao? Tại sao?
Đậu Đậu bị âm thanh đột nhiên vang lên làm cho giật mình, ngẩn ngơ hồi lâu mới phản ứng lại - Cô sinh rồi? Đây là trứng cô sinh?
Trứng biết khóc?
Tại sao cô sinh trứng mà lại không đau một chút nào chứ?
Chờ chút, đây không phải trọng điểm, trọng điểm là - trước đây cô từng nói đợi sinh trứng rồi sẽ bắt Yêu Nghiệt mang chúng cút xéo mà! Không được, đây không phải là trứng mà cô sinh! Không thể để người ba khốn nạn ngoài kia chỉ biết gieo giống ra thì không biết làm gì của chúng mang chúng đi!