Lạc Thi Nhã không nói thêm gì nữa, bắt đầu đập cửa, "Đậu Đậu, mở cửa! Em uống nước thì sao phải đóng cửa?"
Không thể không nói, Lạc Thi Nhã vẫn là rất thận trọng chín chắn, lúc nước sôi lửa bỏng như vậy vẫn không quên chú ý đến hình tượng nữ thần. Có điều cô ta lo lắng như vậy cũng đúng. Nếu như cô ta gõ cửa như vậy khiến Sở Minh Hiên bị làm ồn tỉnh lại, lỡ như nghe được cô ta nói bậy, vậy thì hình tượng mà cô ta giữ gìn bao năm nay chẳng phải đã coi như mất hết rồi hay sao? Đương nhiên cô ta có thể nghĩ như vậy, phần lớn nguyên nhân là do không hề biết hai người đang ở trong căn phòng kia đã uống gì đã ngửi gì. Nếu biết thì không biết còn có thể giữ được hình tượng thản nhiên như vậy hay không…
Đậu Đậu cầm cốc thủy tinh lên, uống hết cốc này đến cốc khác, nhưng dù uống thế nào cũng không thể thoát khỏi cái khát trong cổ họng. Đúng lúc Lạc Thi Nhã gõ cửa, cô bực bội đặt cốc nước xuống, "Đừng đập nữa, em ra ngoài ngay đây!"