"Cô muốn em ấy nói cho cô biết cái gì?"
Tiếng chốt cửa vang lên, Lạc Lê đi giày quân sự đẩy cửa bước vào. Hắn tới vội vàng, quân hàm chỉnh tề treo ở trên vai. Bất chấp trách mắng Bạch Linh, hắn tháo găng trắng, vén tay áo lên, nghiêng người kiểm tra cổ Đậu Đậu.
"Thiếu… thiếu soái?"
Không phải hắn đang họp ở quân khu sao?
"Câm miệng!"
Biểu tình Lạc Lê nghiêm túc, giống như là tử thần đến đòi mạng, "Tôi nói với cô chuyện này dừng ở đây rồi!"
Bạch Linh vô ý thức lui về sau một bước, "Tôi chỉ muốn…"
"Tôi không quan tâm cô nghĩ như thế nào," Lạc Lê cắt đứt lời Bạch Linh nói, "Tôi cảnh cáo cô, bắt buộc phải phục tùng mệnh lệnh. Bằng không nếu có lần sau, tôi sẽ sa thải cô ra khỏi Cục bắt yêu."
Nước mắt Bạch Linh đảo quanh hốc mắt từ lúc nào, đâu còn nửa phần cao ngạo ngày thường, "... Dạ."