Chết sớm chết muộn đều là chết, nếu không trốn được thì chết cho thống khoái đi!
Đậu Đậu chịu chết lên pháp trường, Yêu Nghiệt lại chậm chạp không chịu hạ khẩu. Thấy da thịt bị sờ soạng mấy cái, Đậu Đậu phát điên, "Anh muốn cắn thì cắn đi. Tay để đằng nào thế?"
Yêu Nghiệt thực vô tội, "Anh không sờ, sao biết chỗ nào ăn ngon?"
Đậu Đậu, "… Tôi đếm đến ba, không cắn coi như bỏ. Một, hai…"
Bên sườn bị cắn một cái, Đậu Đậu thở ra, "Còn một cái, cắn nhanh còn đi ngủ."
Yêu Nghiệt cười một cái, hơn nữa còn thâm sâu nói, "Để dành."
Đậu Đậu suýt chút nữa thì nghẹn chết, "Để dành cái đầu ấy! Một lần cho thống khoái được không?"
"Không được."
Yêu Nghiệt ôm thắt lưng cô, ý nói cục cưng muốn đi ngủ rồi. Đậu Đậu đấm đá vẫn chưa hết giận, bắt lấy cánh tay đưa lên cắn một cái, con yêu nào đó mở to mắt, cười đến đáng khinh, "Có qua có lại, em lại thiếu nợ nữa."
Đậu Đậu, "… Để dành."