Vương Yên Nhiên bị biểu tình của Kim San dọa sợ run một cái, nuốt nước miếng nhỏ giọng nói, "Chuyện đó… không tốt lắm đâu?"
Tuy cô ta xác thực rất ghét Kim Đậu Đậu, nhưng cô ta chưa tùng nghĩ để Kim Đậu Đậu chết!
Kim San nhếch mi, "Cậu không dám?"
Nếu như chỉ tìm người đánh Kim Đậu Đậu một trận, Vương Yên Nhiên nhất định dám làm. Nhưng bây giờ là giết người, chuyện này đã động tới pháp luật của Cửu Châu. Dù có thế nào cô ta cũng không thể làm như vậy.
Cho nên cô ta quả quyết lắc đầu, "Không dám."
Kim San cắn răng, "Đồ nhát gan!"
Vương Yên Nhiên không lên tiếng. Cô ta vốn là người nhát gan sợ phiền phức, nếu hôm qua không phải quá tức giận thì cô ta cũng sẽ không xúc động chạy tới tìm Đậu Đậu gây rối. Bây giờ nghĩ kỹ lại, là do cô ta quá xúc động nên mới làm hại cả nhà gặp nạn bồi thường hơn bảy nghìn. Nếu như không phải do cô ta không chịu buông tha, có lẽ Kim Đậu Đậu cũng sẽ không cầm tiền của cô ta.