Sở Minh Hiên không sợ hãi, vẫn là khuôn mặt than lạnh băng như cũ.
"Cô Bạch, em không biết cô đang nói gì, nếu cô muốn bắt em, vậy hãy đưa ra lệnh bắt. Cửu Châu có luật lệ, không có chứng cứ, không ai có thể tùy tiện bắt người."
Bạch Linh trầm mặc, hồi lâu sau mới mở cửa xuống xe, "Cậu đi được rồi!"
Vốn tưởng là đứa trẻ con, dọa một hai câu là được. Ai biết cũng thực quy cách, còn khó chơi hơn mấy lão bánh quẩy!
Cục bắt yêu có thể bắt tán tu nhập ma, nhưng điều kiện tiên quyết là phải nhập ma thật. Cô nghĩ Sở Minh Hiên mới ra đời, muốn dọa cậu một chút, ai ngờ ___Quả không hổ là hậu nhân Sở gia, xem ra chuyện này phải nghĩ cách khác.
Sở Minh Hiên cũng không ngờ mình nói đúng. Cậu không biết chút gì về Cục bắt yêu, dưới tình thế cấp bách, cậu chỉ có thể đoán. Logic của Bạch Linh có lỗ hổng, cậu dựa vào đấy tìm biện pháp. Không ngờ đúng là thế.
Cuối cùng, Bạch Linh chỉ có thể trơ mắt nhìn con Lamborghini quay đầu đi, ra khỏi trường Thánh Phong …