Đậu Đậu bình tĩnh tại, ngồi về chỗ. Cô nhướn mi, dùng một ánh mắt cao ngạo đánh giá.
Sở Minh Hiên không biết tại sao, nhưng lúc này khí chất toàn thân của Kim Đậu Đậu đều thay đổi. Nếu lúc trước Kim Đậu Đậu cho cậu cảm giác lưu manh thô tục. Thì bây giờ, cô giống như…
Tôn quý hơn rất nhiều.
Cô đánh giá cậu một lát rồi bỗng nhiên cười, mang theo vẻ nghiền ngẫm, một chút giảo hoạt, lại tự tin không ai sánh được.
Cô nói, "Ồ? Cậu biết rồi? Thế thì sao?"
Cậu biết thì sao?
Sở Minh Hiên nhíu mày trầm tư, nhất thời không nhớ được dự tính lúc đầu khi cậu muốn tìm cô nói chuyện.
Lúc trước cậu muốn gì?
Tìm cô, chất vấn cô, xem cô tìm cớ giải thích thế nào?
Đáng tiếc cậu không ngờ Đậu Đậu không hề tìm cớ mà lại thản nhiên thừa nhận.
Đúng vậy, cậu biết thì đã làm sao?
Cậu không làm được gì.