Vì thế anh ta liền hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang tới cửa.
Đậu Đậu thực bất đắc dĩ, thầm nghĩ, chẳng trách Trương Khải Bình ở cục cảnh sát Đế đô lâu như vậy cũng chưa có thành tích gì. Tính cách bộp chộp như vậy, cấp trên dám trọng dụng mới lạ đấy.
Mượn vụ án của Đỗ Tử Đằng mà nói, nếu trong đó không có chuyện không thể đụng vào, thì phía trên sẽ áp chế hay sao? Anh ta còn muốn so với cấp trên, lại không suy nghĩ xem lãnh đạo mà không có tài năng sao có thể ngồi phía trên anh ta hả?
Yêu linh phạm án, loại chuyện này người thường có thể tham gia vào sao? Nói cho anh ta thì anh ta có thể làm gì?
Thật sự là làm bừa không sợ, chỉ sợ làm bừa lớn gan!
Nhưng cô cũng thật không ngờ cục cảnh sát Đế đô lại bá đạo như thế. Chưa nghĩ được lý do bịt miệng quần chúng đã đành, vậy mà còn kết án với vận tốc ánh sáng?
Không nói nữa, vỗ tay!
Vì thế Trương Khải Bình vừa mới thoát ra từ vòng lừa gạt thì lại nhảy vào một vòng lừa gạt khác.